Từ hôm hổm gìơ em bận quá, hôm nay mới hầu các anh các chị được. Câu chuyện là thế này.
Nhớ cái ngày em mười sáu mười bảy gì ấy. Đại loại cũng xinh xẻo có tiếng ở làng, giai làng tối nào cũng dập rình đầu ngõ như đi hội. Nhất cử nhất động gì của em buổi tối hôm trước là y rằng sáng sau ra trường bọn chúng đã biết. Tổ xư, thánh thế.
Nên là tối ngồi cửa sổ học bài, hay chơi ooc thì em cũng cố mà tỏ ra duyên dáng, thỉnh thoảng đưa tay vén tóc cài tai tí. Y như nàng công chúa trong chiện cổ andecxen chứ đùa à. Đại loại là điệu đàng, thánh thiện cực.
Em luôn được là tấm gương cho bố mẹ bọn bạn chửi chúng ăn cứt cho em (nhưng em ứ cho, hồi ý cứt quý chứ mật đấy mà húp).
Rồi đúng hôm 20-11, còn nhõn một thầy chưa đến, thầy này lại trẻ mới ra trường đâu hơn em ba bốn tuổi j ý. Thầy dạy Lý.
Thế là tối ăn xong hẹn hò lũ bạn đi bộ đến thầy. Nhà thầy làng bên, đi phải qua một đường làng hai bên là những dãy ao dài nối tiếp. Trên tay là đôi dép nhựa tiền phong trong suốt thơm phức mùi PVC. Bạn em nó dí mũi ngửi rôì kể lại, chứ em tiểu thư ai đi ngửi dép.
Ba đứa đang cơ tung tăng đi thì bỗng bọp phát, em thấy ngực mình thắt lại, áo bú tí đứt phựt, hai con kia ré lên chạy.
Ối zời ơi!
Hai thằng mặt phụ khoa nào mà mất dạy thế, nó bóp vếu em, hu hu...
Lúc ấy chả biết ma xui quỷ khiến thế nào, bản năng tự vệ trong em trỗi dậy. EM XÙ LÔNG! (cái này chỉ mang tính chất hình ảnh).
Ròi vừa chửi vừa co chân đạp.
- Này thì ĐM mài, nài bóp nài.
Tả thì lâu thế thôi chứ mọi hoạt động diễn ra trong tích tắc. Cái xe đạp của hai thằng ý từ từ đưa chủ nhân phi xuống ao bèo. Nhìn hai thằng ý lóp ngóp cái xong là em hoảng hồn chạy theo hai đứa bạn. Lòng thầm mong cho không đứa nào chết đuối.
Tim vẫn đập phừng phừng bọn em tiến thẳng đến thầy, nhưng thầy hông có nhà. Để lại đôi dép cho u thầy rồi bọn em về.
Sáng sớm sau đến lớp thấy xe đạp thầy dính toàn bèo tấm ở gacdobu, còn trán thầy thì bị cục tím bên khóe mắt trái, mí cả tay thầy bị xước khá nhiều. Thế là sao ta?
Sau nghe bạn thầy kể lại, thầy bị đứa nào đánh oan gòi quẳng xuống ao, nhưng thầy chiến đấu rất dũng cảm.
Hông biết cái bàn tay bộp phát vào ngực em ấy là của thầy hay của bạn thầy nhẻ. Trăn trở phết.
Em định hỏi nhưng thôi kệ cụ.
Cuối cùng em vẫn giữ được danh hiệu dịu dàng nhất xã.
Với em thế là đủ.
Còn thầy vẫn là nhà giáo ưu tú trong lòng lũ bạn ngân ngất của em.
Chỉ buồn mỗi điều, hông biết bàn tay nào đưa em vào ngây ngất của lần đầu tiên ấy thôi.
Buồi nguồi phải hông, các anh các chị?
@Xuân Hương rách đít, e đít tí teo.
Vậy bàn tay đưa em vào ngất ngây đó là sạch hay bẩn đây
Trả lờiXóa